Những ngày đông, thay vì cái cảm giác cô độc, trong lòng em bỗng trở lên
bình lặng, chẳng chút muộn phiền và nhận ra mình vẫn còn có thể yêu.
Nhưng không phải yêu một người nào khác, mà là yêu lấy bản thân mình - yêu lấy những gì trong quá khứ ta đã vô tình quên lãng...
Tiết trời của mùa đông năm nay thật lạ,
khi lạnh buốt cùng những cơn gió khô khốc, lúc lại ấm áp, hiền hoà với
những tia nắng giữa bầu trời buồn bã, cái ẩm ương của mùa đông như thể
cái cảm xúc hỗn loạn nơi em hiện tại, cứ dùng dằng giữa vô vàn nhớ nhớ
quên quên của quá khứ.
Có những ngày, thời tiết như trở thành
một đứa trẻ hay nhõng nhẽo, bầu trời khoác lên mình chiếc áo màu xám
ngoét, ảm đạm. Trời chẳng chịu mưa, nhưng cũng chẳng đành để nắng buông
mình xuống từng con đường phía dưới. Cảnh buồn lại khiến em thèm được
đắm chìm trong nỗi nhớ, trong từng cơn thổn thức và hơn cả là cái cảm
giác được yêu, được thương, được nhớ một người mà em thuộc về.
Có những ngày, thời gian bỗng dưng nhẹ
tênh mà trôi qua, trái tim từng ấy thời gian ngủ yên bỗng cựa quậy đòi
yêu. Chẳng biết an ủi ra sao, chỉ đành thoả hiệp với những xúc cảm tưởng
chừng vẫn vẹn nguyên, chưa hề tổn thương và trầy xước.
Có những ngày, em đã có thể nhẹ lòng mà
đặt quá khứ lại ở một nơi xa xăm. Chẳng còn thương, chẳng còn nhớ, chẳng
còn nặng lòng vì một ai đó nữa. Bỗng cảm thấy thật hài lòng với cuộc
sống êm đềm nơi phố huyện yên ắng, lúc này chỉ muốn nằm dài trên ban
công để nhìn bầu trời đêm bằng đôi mắt chẳng gợn u sầu và an yên với
niềm vui khi mở mắt vào mỗi sớm mai.
Có những ngày, mục đích của việc kiếm
tiền chỉ đơn giản là để mua những cuốn sách hay, để thảnh thơi với từng
giây phút bên tách cafè đầy vị sữa, mặc kệ dòng đời bon chen, xô bồ. Mùa
đông - đã chẳng còn thấy tủi hờn khi nằm trong phòng nghe tiếng gió
thổi qua khe cửa, những thân cây rụng gần hết lá bỗng trở thành một bức
tranh bình yên đến lạ. Những ngày đông, thay vì cái cảm giác cô độc,
trong lòng bỗng trở lên bình lặng, chẳng chút muộn phiền và nhận ra mình
vẫn còn có thể yêu. Nhưng không phải yêu một người nào khác, mà là yêu
lấy bản thân mình - yêu lấy những gì trong quá khứ ta đã vô tình quên
lãng.
Hiện tại, mặc dù lịch hẹn trên những
mảnh giấy nhớ vẫn trống rỗng nhưng em lại không cảm thấy buồn, chỉ mỉm
cười một nụ cười thật tươi bởi cuối cùng sau từng ấy năm tháng mình cũng
tìm lại được niềm vui với cuộc sống chẳng đọng chút gì của âu lo, dằn
vặt.
Từng ấy thời gian trôi qua, giờ có lẽ đã
đến lúc em phải gói ghém lại những cũ kĩ đã xa và bắt đầu tìm một miền
đất mới để gieo cho riêng mình hạt giống của niềm tin, của hy vọng cho
cuộc sống tiếp theo.
Năm tháng cũ đã đi xa, quá khứ cũng đã
chấp nhận đặt dấu chấm kết thúc cho cuốn sách cuộc đời đẫm lệ. Em cũng
thôi trách móc những lỗi lầm của người xưa, trái tim thôi than thở về
những chuyện không còn ý nghĩa.
Suy cho cùng, tha thứ cho người cũng là
cho mình thêm cơ hội được bình yên, phải không anh? Những ngày đông kéo
về, bầu trời xám xịt thật buồn, nhưng em thì chỉ thấy lòng mình tràn đầy
bình yên, chẳng chút vướng bận, chẳng chút buồn lo.
Nguồn: Tin tức phụ nữ
Không có nhận xét nào:
Write nhận xét