Chiều nay lang thang trên phố, lá rụng xoay vòng, vàng khung
trời, vàng con phố, se lạnh, dòng người có vẻ hối hả đua chen, có đâu
đó bóng người lạc lõng, đơn côi...
Mùa gió rồi, đông rồi, có ai
đó cần lắm, nhớ lắm vòng tay mẹ, người tha hương mùa này mong lắm được
về nhà, ngồi bên bếp lửa ấm tình thân, ăn một củ khoai nướng, uống vài
ngụm chè xanh và kể nhau nghe bao câu chuyện được mất cả năm.
Lại đông rồi, đông năm nay không còn như
năm trước, mỗi bước chân, mỗi chặng cuộc đời làm thay đổi khá nhiều
thứ, thay đổi nhất là thói quen...
Tầm này mọi năm, xong cơm tối có thể hẹn
bạn bè đi cà phê, kiếm một vị trí ấm ấm ngồi ngắm phố phường... Tầm này
mọi năm, hối hả với công việc cuối năm những vẫn cố dành thời gian để
đi lượn lờ kiếm vài món đồ ấm, hoặc vài món đồ cho mùa xuân để còn diện
tết. Tầm này mọi năm, là trông ngóng được về nhà với mẹ, là mong sao
được ngồi trên xe trở về nhà. Năm nay không còn cà kê đi chơi tối, cũng
không còn hứng thú sắm quần áo mới, lại càng không trông mong về nhà
nữa, bởi bản thân đã ở nhà rồi.
Có nhà mà không thể về, đó là nỗi lòng
của cô gái lấy chồng gần. Người ta bảo lấy chồng xa khổ vì muốn về thăm
mẹ trăm lần khó, lấy chồng gần về khi nào chả được, nhưng ai lấy chồng
gần mới thấm, muốn về nhà ở lại ít lâu như thời con gái đúng là khó hơn
lên trời. Có cô gái lấy chồng xa, lúc buồn tủi chẳng biết phân bua cùng
ai, lúc nhớ mẹ lại không thể về, dần dần, dáng dấp sao cô đơn lạ. Có cô
gái lấy chồng gần, mỗi ngày chỉ ghé về được dăm phút rồi tất bật về lo
gia sự nhà mình, ai bảo lấy chồng xa là khổ, mỗi lần về với mẹ thích về
mấy hôm thì về, về rồi cũng không tới nỗi đi ngay trong chốc trong lát.
Vậy mà cô lấy chồng gần lại không thể, thi thoảng kiếm được cớ về vài
hôm mừng như bắt được vàng. Cũng chẳng phải mẹ chồng khó dễ hay cuộc
sống vợ chồng có khúc mắc, chỉ là nhớ lắm cảm giác ở nhà như thời son
rỗi, cái sự vô tư thời son rỗi sẽ mãi mãi không có được khi đã bước sang
sông...
Gió rồi, có ai thấy lạnh không? có ai
thấy mâm cơm mình thiếu vị, có ai cả năm chờ mỗi ngày tết để được đoàn
viên? Đi xa lâu rồi có nhớ nhà không? có nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ anh em? có
nhớ cái cảm giác quây quần bên mâm cơm kể chuyện xảy ra trong ngày
không? có nhớ mùi khói chiều mùa se lạnh này, thơm nồng hương vị tết?
Đông rồi, có ai thấy cô đơn khi không có ai nhắc mặc thêm áo kẻo lạnh không?
Đông rồi, có ai cần lắm một hơi ấm tình thân, một cái xiết tay thật chặt, một giọt nước mắt đoàn viên?
Chiều nay lang thang trên phố,
thấy lá bay,
thấy gió heo may,
thấy nhớ gia đình,
nhớ ba mẹ, nhớ anh em tha thiết,
thấy trong gió chiều hương vị tết,
thấy nhớ hương khói bếp đoàn viên...
Nguồn:Đời sống phụ nữ
Không có nhận xét nào:
Write nhận xét