Tình yêu của em, xin lỗi đã để anh phải buồn, xin lỗi đã để anh phải
thất vọng vì em, thế nên bây giờ, anh hãy để em, tìm một cô gái mới tốt
hơn em hàng ngàn hàng vạn lần thay em yêu anh, bởi em là người không
tốt, bởi em yêu anh quá nhiều...
Lần đầu yêu anh, là năm em 16 tuổi, là tình yêu ngây ngốc và khờ dại của tuổi học trò.
Lần thứ hai yêu anh, là năm em 17 tuổi,
tình cảm của chúng ta dần chin chắn hơn, những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi
17 khắc sâu vào tâm trí em.
Tuổi 18, mình xa nhau.
Em thường tự hỏi, khi chúng ta đã đặt
một chân tới thế giới mới rồi, tại sao chúng ta lại còn xa nhau, những
mộng mơ hoài bão khi xưa, những dự định khi em 18, những ước mơ bé nhỏ
giữa hai chúng ta, qua một đêm là tan theo mây khói.
Vì ai?
Vì em, em xin lỗi.
Ngày thơ ngây yêu anh cuồng nhiệt như
thế, em cứ ngỡ em là Phương Hồi, còn anh là Trần Tầm trong Năm tháng vội
vã của Cửu Dạ Hồi, em cứ ngỡ em mãi đắm say anh không đứt dời, em cứ
ngỡ, và anh cũng ngỡ...
Cuối cùng, năm em 18 tuổi, trái tim em
lại đập sai nhịp, đi sai đường trước một chàng trai khác, em – từ vai
Phương Hồi đột ngột chuyển sang vai Trần Tầm, em day dứt, em đau khổ, vì
em đã phản bội anh dù chỉ trong tâm trí, em đã yêu anh nhiều đến như
thế, tại sao trái tim em vẫn không nghe lời? Em khóc lóc thú nhận với
anh, để mong anh dùng tình yêu thầm lặng của anh một lần nữa chỉ hướng
cho trái tim em, em biết, em chẳng thích người ta đâu, nhưng bởi những
bận rộn của anh làm em thấy cô đơn, người ta đến bên em như tia nắng nhỏ
nhoi giữa bầu trời mưa lạnh lẽo.
Nhưng anh quyết định rời xa em, bởi với
một người đàn ông, việc để cô gái của mình xao xuyến trước một người đàn
ông khác chắc hẳn phải đau đớn và thất vọng đến nhường nào phải không
anh? Tất cả là tại em, em đã không đủ kiên định, em đã lạc lối trước bao
phấn hoa ven đường rồi cuối cùng lại nhận ra, chỉ có anh mới là mục
đích cuối cùng của em mà thôi. Mười tám tuổi hoa, em cô đơn giữa thành
thị nhộn nhịp, em lạc lối trong những cung đường đầy nắng và gió, và em
nhớ anh – tình yêu đầu tiên của em.
Sau đấy nữa là những vết trượt dài của
em với những mối quan hệ nửa vời và chóng vánh, vì em sợ, em không đủ
mạnh mẽ, vì em vẫn nghĩ tới anh khi đi qua những quán quen cũ, khi dừng
lại nơi gốc cây xưa, hay chỉ đơn giản là nhìn một món đồ nào đó, em lập
tức nghĩ tới anh, rằng anh có hợp với món đồ này không, rằng em sẽ tặng
anh vào dịp nào...
Và em sực nhớ, mình chia tay mất rồi..
Em quả thực là một đứa con gái xấu xa, phải không anh?...
Nguồn: Báo phụ nữ
Không có nhận xét nào:
Write nhận xét