Em đã từng mong chờ những cái ôm siết chặt của một cặp tình nhân xa cách
nhau bao ngày hay chỉ đơn giản là những ánh nhìn trìu mến từ người em
thương.
Em đã từng kể huyên thuyên với ba mẹ và bạn bè nhưng dường như anh chưa bao giờ thích thế. Em vẫn chưa bao giờ trách móc, vẫn chưa bao giờ oán than vì với em ở cạnh anh có lẽ đã đủ đầy.
Chúng ta quen nhau bao lâu anh nhỉ, thời
gian không quá ngắn cũng không quá dài nhưng sao em cứ giữ khoảng cách
với anh mãi. Em đã từng tự trách bản thân mình, em đã từng biến bản thân
thành một cô gái ngây ngốc làm mọi thứ khiến anh vui. Anh biết không,
đó là khoảng thời gian em phải mạnh mẽ gượng cười vì mãi mãi không muốn
xa anh.
Những ngày ngồi sau xe anh em cứ thì thầm
rằng em không hạnh phúc, phải chi em nhận được những lời an ủi động viên
như ngày đầu, phải chi anh tất bật với em như với những cô gái khác thì
em đã không mãi u sầu rồi hờn ghen. Em đã từng đau lòng, thậm chí ghét
bỏ khi nghe tiếng thở dài từ anh. Người xung quanh em có đối xử với em
thế nào em cũng có thể bỏ qua mà sống, nhưng em lại yếu đuối trước những
hờ hững từ anh, nhưng em lại không thể cam lòng khi nhận ra rằng anh
ngày càng xa cách.
Yêu anh là những ngày em mong chờ điều
hạnh phúc, em đã từng chờ đợi hằng giờ chỉ vì anh nói sẽ đón em buổi
trưa nhưng đến xế chiều anh mới có mặt. Em đã từng mong chờ những cái ôm
siết chặt của một cặp tình nhân xa cách nhau bao ngày hay chỉ đơn giản
là những ánh nhìn trìu mến từ người em thương. Em đã từng kể huyên
thuyên với ba mẹ và bạn bè nhưng dường như anh chưa bao giờ thích thế.
Em vẫn chưa bao giờ trách móc, vẫn chưa bao giờ oán than vì với em ở
cạnh anh có lẽ đã đủ đầy.
Ngày anh ra đi với ước mong cả hai có thể
tìm kiếm hạnh phúc khác, em đã biết anh không còn muốn yêu em thêm nữa.
Cô gái của anh có giận dữ thì cũng mau chóng yếu lòng, có gây gỗ với anh
thì cũng vì quá yêu mà nhanh chóng xoá bỏ. Nhưng em đã quá mỏi mệt rồi,
em đã tự lừa dối bản thân rằng em có thể mãi chịu đựng, nhưng đến lúc
này thì mọi thứ là điều không thể nữa rồi.
Chia tay anh, buồn thì có buồn, đau lòng
thì có đau lòng, nhưng tiếp tục yêu thì em không muốn nữa. Anh đã tự
đóng sập cánh cửa yêu thương trước mắt rồi thì hà cớ gì em phải mãi uỷ
mị mong chờ cánh cửa ấy mở ra. Những chịu đựng khi yêu em đều một mình
chôn lấy, những tổn thương khi rời đi em cũng nhận đủ đầy. Mối quan hệ
này, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc em đều là người sai. Em không sai
vì không tốt với anh, em sai vì không thể biến những thứ gọi là yêu
thương từ anh trở thành điều hạnh phúc của riêng mình.
Nguồn: Tạp chí phụ nữ
Không có nhận xét nào:
Write nhận xét