Em từng nghe đâu đó có nói: " Trong tình yêu, ai yêu nhiều
người ấy sẽ thua". Em - chính em đã từng nói câu nói đó khi mình còn là
của nhau.
Nhưng đến giờ, khi nghe câu nói đó em chỉ biết cười và nghĩ:"Tình yêu làm gì có yêu nhiều hay yêu ít, hoặc yêu hoặc không yêu mà thôi". Vì thế hôm nay, em sẽ dừng lại, cảm ơn anh về quãng thời gian ngắn ngủi trước kia.
Gửi anh - người thương..! Em gọi anh là
người thương, có lẽ vì chỉ còn mỗi mình em còn thương.. Anh là ai mà có
quyền làm em đau khổ, có quyền làm nước mắt em rơi? Anh thực sự không
xứng đáng với tình cảm đó. Là do trước đây em ngu ngốc, do em ảo tưởng
về vị trí của mình trong lòng anh. Hy vọng quá nhiều ở tình cảm đó,
nhưng thứ nhận lại chẳng là gì ngoài sự hờ hững lạnh nhạt của anh.
Em sai rồi, em cứ tưởng như mọi lần,
buông lơi thì anh sẽ giữ em lại, nhưng lần này thì xa nhau thật rồi, anh
nhỉ? Anh cũng đã quay lưng đi, vô tình như một kẻ xa lạ. Trong khoảnh
khắc ngang qua nhau, em thấy một người khác, lạnh lùng, nhẫn tâm không
còn là anh ấm áp của trước kia nữa. Tình yêu của em anh đã từng là cả
một bầu trời, là hạnh phúc, là khát vọng tình yêu, là ước mơ suốt cả
cuộc đời em. Chúng ta đã từng tính với nhau rằng 10 năm nữa hai ta sẽ về
chung một nhà.. nhưng rồi những điều tưởng chừng như không thể đó cũng
đi mất rồi...
Đã bao nhiêu lần tự nhủ rằng anh không
hợp. Em tuy trẻ con, chỉ là muốn anh quan tâm hơn một chút. Em tự nhủ
không được khóc, không được khóc vì một người vô tâm, vậy mà chẳng hiểu
sao nước mắt không ngừng rơi.. cho đến bây giờ đau đến mấy cũng chẳng
thể khóc được nữa rồi..! Cứ như một con ngốc chạy theo cái gọi là hy
vọng, hy vọng người mình yêu sẽ cảm nhận được tình cảm nơi mình, hy vọng
một ngày nào đó anh vẫn sẽ lại một lần nữa nhìn về phía em, chỉ mình em
thôi! Nhưng dường như hy vọng bao nhiêu thì thất vọng gấp bội.. chợt
nhận ra em chẳng là gì trong anh cả.
Em quyết định dừng mọi thứ lại.. Có lẽ
lối em đi ngược mưa, ngược nắng, ngược cả quãng đời với anh. Em buông
bỏ, không phải là không còn yêu nữa.. mà là không muốn gượng ép anh bên
cạnh người anh không còn yêu. Em từng nghe đâu đó có nói: " Trong tình
yêu, ai yêu nhiều người ấy sẽ thua". Em - chính em đã từng nói câu nói
đó khi mình còn là của nhau. Nhưng đến giờ, khi nghe câu nói đó em chỉ
biết cười và nghĩ:"Tình yêu làm gì có yêu nhiều hay yêu ít, hoặc yêu
hoặc không yêu mà thôi". Vì thế hôm nay, em sẽ dừng lại, cảm ơn anh về
quãng thời gian ngắn ngủi trước kia.
Có lẽ đúng, anh nhỉ - anh là tình yêu
đầu tiên, là người con trai đến trong tuổi 17 nên khó có thể quên đi.
Còn với anh, em chỉ là đứa con gái lướt qua cuộc đời - không phải là
người đầu tiên và càng không thể là người cuối cùng. Em chỉ là kẻ góp
thêm vào thanh xuân của anh chút dư vị. Nhiều lúc em nghĩ mình đã hoàn
toàn từ bỏ được anh rồi.
Thế mà có những khi lơ đãng, vẫn nhớ lại
những lời anh từng nói với em. Em biết những ký ức đó đều tồn tại, cảm
giác ngọt ngào cũng không phải hão huyền. Nhưng quá khứ là quá khứ, qua
rồi thì không thể tìm lại được. Mệt mỏi rồi, em phải đặt xuống thôi, từ
mai em sẽ không yêu anh như cái cách em từng yêu nữa! Thật đấy! Em sẽ
không chờ đợi mãi một người không một lần muốn quay về hướng em và em
cũng sẽ không nhìn về hướng anh nữa.
Em cầm lên được sẽ đặt xuống được, em
nắm được tất nhiên cũng sẽ buông được thôi! Bởi vì giờ đây anh đã có một
bến bờ mới, thì xin cho phép em được gói tất cả những tình yêu, cảm xúc
và cất giữ lại cho riêng mình. Ngày mai, em vẫn sẽ phải thức dậy tiếp
tục cuộc sống này. Dù có chuyện gì xảy ra em vẫn sẽ nhìn lên bầu trời để
thấy yên bình. Anh là trời xanh - là tình yêu chưa bao giờ em từ bỏ. Em
nhớ anh, là thật! Chúng mình không thể quay lại, cũng là thật.! Mối
tình đầu của em - anh phải thật hạnh phúc!
Nguồn: Tin tức phụ nữ
Không có nhận xét nào:
Write nhận xét