Đến một ngày, việc đầu tiên khi thức dậy không phải là đọc
tin nhắn của ai đó, thay vào đó bạn chỉ lẳng lặng sắp xếp đồ đạc và ra
khỏi nhà, bắt đầu một ngày bận rộn.
Việc cuối cùng trước khi đi ngủ không còn là chúc ai đó ngủ ngon, mà là mỉm cười rồi tự chúc mình mơ đẹp.
Cả ngày không nhận được một tin nhắn hay
một cuộc gọi, cũng không còn cảm thấy mong chờ nữa, chỉ là trống vắng
nhưng... bạn đã quen rồi.
khi nhớ một ai đó, thay vì nhắn tin, gọi
điện thoại để được nói chuyện,được nghe thấy giọng nói, bạn chỉ tự hỏi
mình "Anh ấy có vui không? Có nhớ mình không?"... Rồi tự trả lời " Chắc
vui".
Thời gian bên nhau càng dài ra, những lần giận hờn cãi vã cũng nhiều lên, vì thế mà tình cảm cũng nhạt nhòa dần...
Đến một ngày, tôi nhận ra, khiở bên anh
ấy, tôi không còn cảm thấy vững chãi, an yên. Khi nghe được anh ấy nói
yêu tôi, tim tôi không vì thế mà loạn nhịp, tôi không thể nở nụ cười
hạnh phúc như trước. Có lẽ vì nghi ngờ trong tôi quá lớn hay là vì những
lời hứa, câu hẹn khiến tôi đã quá mệt mỏi vì chờđợi?
Con gái khi yêu ai mà không mơ mộng. Tôi
cũng từng mơ mình được hạnh phúc, cùng tay trong tay mỗi buổi chiều,
bước trên con đường chỉ có hai người dưới ánh nắng hoàng hôn, hai bên
đường đầy cỏ dại. Chúng tôi cùng nhau mơ về tương lai, một ngôi nhà màu
hồng, ngồi nhà đầy tình yêu và tiếng cười.
Tôi nhận ra rằng, khuôn mặt ấy, bàn tay
ấy, nụ cười ấy, hơi thở ấy, giọng nói ấy là một phần của tôi, tôi không
hề chán anh ấy nhưng tôi đã chán yêu mất rồi. Con tim tôi không còn
trông mong gì ở tiếng "yêu" nữa. Khi anh ấy đến nhà tìm tôi, tôi cũng
không vì bất ngờ mà hạnh phúc nữa.
Tôi quen với việc hàng ngày phải tự
mặcấm, tự bắt xe đến trường rồi về nhà, quen với việc phải tự vỗ về mình
trong đêm lạnh. Tôi từng tin rằng, con tim tôi sẽ ngủ yên đến mãi sau
này, nhất định không vì anh mà dao động nhưng tôi một lần nữa đặt cược
niềm tin của mình vì sự kiên trì của anh ấy. Và bây giờ, nó lại muốn
được ngủ yên đến mãi mãi.
Anh ấy thường trách tôi, tại sao không
nói câu "Em yêu anh". Con người tôi vốn là như thế, tôi sợ rằng khi
người ta biết tôi yêu họ, họ sẽ vì thế mà không sợ mất tôi, không trân
trọng tôi và rồi sẽ rời bỏ tôi. Và hơn hết, yêu không phải là lời nói,
nhưng hình như những điều tôi lo lắng hay cố gắng trân trọng thì người
ấy lại không nhận ra được và cho rằng anh ấy đang cố gắng với một tình
yêu vô vọng.
Cũng vì con người tôi là như thế, trong
lòng dù có nhớ tới mức nào, có dậy sóng tới đâu, cũng chỉ ngồi yên lặng,
giả vờ cười nói như không có chuyện gì xảy ra và rồi lặng lẽ khóc trên
đường về một mình.
Có người khuyên tôi nên trân trọng, nên
giữ người ấy lại, kẻo "có không giữ mất đừng tìm" nhưng tôi chưa bao giờ
để ai biết được, tôi vì muốn cho người ấy cơ hội, rất nhiều lần, mới
biến cơ hội thành thói quen, để bây giờ yêu thương không còn cảm thấy
nữa.
Vì vậy, tôi hi vọng các bạn yêu nhau, hãy hãy để thói quen trở thành yêu thương, đừng để yêu thương là thói quen.
Nguồn: Cuộc sống phụ nữ
Không có nhận xét nào:
Write nhận xét