Tình đơn phương vốn dĩ sự chủ động chỉ đặt ở một phía, người ta có thể
lựa chọn lúc nào kiên trì theo đuổi, lúc nào từ bỏ buông tay.Nhưng những người con gái bên tôi, làm sao nói hết nỗi lòng của họ khi tựa nhầm vào một bức tường không vững chắc?
Nhìn nhận tình cảm ở phương diện lí trí
chưa bao giờ là một điều tốt. Người ta đến với nhau bởi sự nhiệt thành
và những rung động vô hình vô thanh, tại sao luôn kết thúc bằng bước
chân lạnh lùng hờ hững và những giọt buồn thành hình rõ tiếng, đau và
dằn xé như thế? Đèn tắt, khi giấc ngủ không tròn trịa, trong tôi tự giác
hình thành suy nghĩ đáng sợ đầu tiên và duy nhất.
Rằng tình yêu có chăng chỉ giống như một
bản hợp đồng kinh doanh giữa hai công ty đối tác. Họ nhìn thấy điều gì
đó ở phía đối diện có thể khỏa lấp những lỗ trống trong mình. Và họ tìm
đến người kia với tất cả sự hăm hở, họ thuyết phục đối phương bằng những
điểm tốt mà họ có, họ minh chứng khả năng và thực lực của mình bằng
nhiều cách. Hợp đồng được kí kết sau thời gian dài tham vấn và đàm phán.
Chỉ khác một điều, bản hợp đồng kinh doanh được cam kết bằng giấy trắng
mực đen, bằng chữ kí và những con dấu đỏ, lạnh lùng nhưng chắc chắn
đinh ninh, không thể làm trái.
Còn tình yêu thì ngược lại, nó dễ dàng
thuyết phục người ta đến lạ, dù chỉ được khẳng định bằng những lời nói
gió bay, bất kể khi nào cũng có thể mất đi hiệu lực. Những người con gái
mạnh mẽ nhất là lúc đối mặt với sự rạn nứt, nhưng cũng là người yếu mềm
hơn bao giờ hết khi mọi thứ đã thực sự vỡ tan. Bước ra khỏi một thế
giới vốn dĩ đã dành riêng cho mình có bao giờ là dễ dàng?
Trong màu hồng, cô ấy đã từng chỉ nhìn
thấy những chấm bi xanh đỏ nhiều màu, niềm vui đến và đi như kẹo ngọt
trong hàng chục dòng tin nhắn nói thương nói nhớ, trong những cuộc gọi
săn sóc quan tâm, trong những cái nắm tay ủi an che chở và những cuộc
hẹn được ghi lại chi tiết địa điểm thời gian. Họ không nhìn thấy trước
những nứt vỡ hoặc đã cố tình bỏ qua vài hay vài chục vết xước nhỏ bé
trong tình yêu không hoàn hảo của mình, trăn trở và tự nhủ với bản thân
mình mỗi ngày không có chuyện gì đâu, chắc cậu ấy bận, chắc điện thoại
cậu ấy hết pin,...
Thế rồi vết nứt hằn in rõ rệt, cứa vào
họ vết thương không lành miệng trong một ngày dài mỏi mê nào đấy. Họ mơ
hồ nhận thức những hờ hững và dấu hiệu đổ gãy đã lởn vởn quanh mình
trong suốt một khoảng thời gian, len lỏi giữa nào mật ong nào đường phèn
ngọt dịu cũng từng là cà phê đen đắng ngắt. Lâu rất lâu sau, khi họ đã
sẵn sàng đối mặt với đổ vỡ với cái tôi đầy kiêu hãnh của một người con
gái thì cũng là lúc tình yêu của họ đã trở nên mong manh như bong bóng
xà phòng, chỉ cần chạm tay là tan biến.
Cô ấy cười đầy mỉa mai và nói với tôi
rằng: "Có phải tôi ngu lắm không?". Tôi chỉ biết nín lặng trong suy nghĩ
làm sao có thể chê trách được những người con gái ấy nặng lòng và khờ
khạo đến vậy, giống như lựa chọn một trong hai lòng bàn tay, bàn tay nào
có đồng xu. Chúng ta vốn dĩ chẳng biết bàn tay nào có đồng xu, cũng như
làm sao có thể lựa chọn một bờ vai đúng đắn, phù hợp và thật lòng cho
mình?
Tôi làm sao dám nạt nộ những dòng nước
mắt chảy dài vì đau khổ của họ, tôi không mang cái niềm đau của họ, tôi
làm sao hiểu cảm giác rơi tự do ấy là như thế nào. Tôi chỉ biết lắng
nghe những cô gái ấy nói về tình yêu và cuộc sống của mình. Tôi thấy bất
lực khi không thể tự mình lau đi những giọt nước mắt mặn chát trên
những gương mặt xinh đẹp và kiêu hãnh. Làm sao để họ biết họ còn chúng
tôi, còn bè bạn, còn gia đình, còn tương lai phía trước... nói ra thế
nào những lời cũ kĩ đó để trong họ thấy an yên thực sự, chứ không phải
sự thương hại đơn thuần.
Tôi nhận ra bản thân mình chẳng là gì
với nỗi đau của họ. Tình đơn phương vốn dĩ sự chủ động chỉ đặt ở một
phía, người ta có thể lựa chọn lúc nào kiên trì theo đuổi, lúc nào từ bỏ
buông tay. Nhưng những người con gái bên tôi, làm sao nói hết nỗi lòng
của họ khi tựa nhầm vào một bức tường không vững chắc?
Những người con gái của tôi, những người
tôi yêu thương hết mực. Hãy đọc bài viết này như một cái ôm thật chặt
nhé. Vốn dĩ chia xa là vì chưa một lần hòa làm một. Trong loạt tiểu
thuyết Tiểu thời đại, Cố Nguyên yêu thương Cố Ly như một phần cơ thể.
Khi được hỏi rằng, nếu như Cố Ly làm chuyện gì có lỗi với anh, anh có
thể từ bỏ cô ấy được không. Cố Nguyên đã nói với người ấy rằng: "Cậu có
thể bỏ một cánh tay của cậu xuống được sao? Cậu có thể chặt đứt một bộ
phận cơ thể mình được không?".
Thế thì, cái bản hợp đồng mà tôi nói ở
trên, vốn dĩ chẳng phải là điều gì đáng quan tâm nữa, đúng không? Vậy
hãy cứ khóc thật lâu và thật sâu, rồi nhẹ nhàng bước qua chốn cũ. Ngày
mai sẽ bình yên hơn ngày hôm qua nhiều lắm! Bên kia ranh giới của sự
buông bỏ là thảo nguyên cỏ xanh mây trắng, mềm mại êm đềm không xây xát,
không thương đau. Thật tâm chúc những người con gái ấy sẽ tìm được một
người yêu thương và trân trọng mình! Yêu thương rất nhiều!
Nguồn: Tin tức phụ nữ
Không có nhận xét nào:
Write nhận xét