Bạn bè luôn nói một mình nghĩa là cô đơn, nghĩa là không ai chơi với.
Cái tôi sợ không phải là điều đó, cũng không tin vào điều đó.
Lúc cô đơn nhất không phải khi ta ở một mình mà là khi đứng giữa đông người ta vẫn cảm thấy cô độc và lạc lõng. Những điều này chỉ khi đã trải qua mới hiểu được rằng: Một mình chưa chắc đã là cô đơn, đôi khi nó cũng là một loại hạnh phúc!
Tôi, đã từng và sau này cũng sẽ cảm thấy
việc có bạn bè hay có người yêu thương là điều may mắn tuyệt vời. Bởi
có những việc tôi không thể làm một mình được và có đôi khi tôi cũng cần
sự quan tâm và sẻ chia từ người khác. Tuy nhiên, hãy để bản thân ngẫm
một tí, rằng có phải lúc nào cũng phải náo nhiệt, đông người cũng là
vui, hay một mình là cô đơn. Việc thích ở một mình không có nghĩa rằng
bạn là người hướng nội hay hướng ngoại mà đơn giản chỉ là một sở thích
mà thôi.
Người ta thường nói thời gian trôi rất
nhanh. Đúng là nhanh thật. Nhưng liệu bạn có từng nghĩ rằng vào những
thời điểm nào bạn cảm thấy như vây. Chẳng phải những lúc lao đầu vào
công việc và đắm mình vào những cuộc chơi cũng bè bạn sao. Người ta
thường nói " giá nhưng một ngày có 36,72h...". Vậy có thêm thời gian để
làm gì, tất nhiên là để chơi, để làm chứ mấy ai nghĩ để có một khoảng
trống suy tư, một mình, và yên tĩnh.
Một mình, tôi đã đi lang thang khắp ngõ
ngách ở Hà Nội, đặc biệt là vào ban đêm. Có những điều tôi chưa từng để
ý, chưa từng cảm nhận được trước đây vì khi đi cũng người khác tôi chẳng
thể quan sát hết được. Bạn vẫn có thể nhìn thấy một Hà Nội ồn ào, những
bồn hoa thật rực rỡ nơi Hồ Gươm, thậm chí là những người vô gia cư ngủ
bên đương hay những người bán dong đồ ăn đêm. Nhưng liệu bạn có bảo giờ
nhìn thấy Hà Nội cũng có lúc tĩnh lặng hơn cả một vùng quê, bạn có bao
giờ để ý những bồn hoa xinh đẹp kia chỉ hôm qua thôi thì hôm nay đã được
thay thế bằng một loại hoa khác. Bạn có nghe thấy tiếng nói:mẹ ơi, mai
con muốn ăn mì tôm, vỏ màu đỏ đỏ như hôm nay ấy" của đứa trẻ vô gia cư
ngủ bên đường hay khuôn mặt hạnh phúc của bác bán hàng dong lúc đêm muộn
chồng đến đón. Chắc là không đâu. Tôi nghĩ bạn có thể sẽ nhìn thấy
nhiều hơn thế có thể là thú vị cũng có thể không nhưng hãy thứ cảm nhận
mọi thứ, có thể bạn sẽ thấy thích.
Bạn đã bao giờ cảm thấy cô đơn và lạc
lõng giữa đám bạn bè chưa? Tôi cá là có đấy. Tôi phải công nhận rằng có
những khi đi chơi cùng bạn bè tôi cảm thấy rất vui nhưng có đôi lúc tâm
trạng của tôi không thể bắt nhịp được cùng mọi người. Vậy nên, thi
thoảng tôi sẽ chọn cách ở một mình. Trước đây tôi không hề thích cà phê,
không thích và cũng chưa từng thử.
Nửa năm trước tôi có làm part time ở một
nhà hàng chỉ dành riêng cho người nước ngoài, tôi quan sát thấy hầu như
vị khách nào đến cũng gọi một ly cà phê và hầu như ai cũng khen ngon.
Họ bảo tôi nên thử. Thật ra vị cũng không tệ lắm, uống nhiều rồi tôi còn
thích. Có lần chị pha chế không có ở đó khi có một vị khách order một
ly cà phê trứng. Các anh chị nhân viên không ai dám làm vì nếu làm không
tốt sẽ ảnh hưởng đến uy tín của nhà hàng. Tôi và một chị nữa đành liều
vậy. Vì làm cũng được một thời gian nên tôi vẫn nhớ cách pha chế một số
đồ uống. Có điều cà phê trứng là đồ uống đặc biệt ở đây nên tôi không tự
tin. Lúc bê ra bàn tôi thật sự rất lo lắng vì có một số vị khách rất
khó tính. Rất may ông ta khen ngon và còn hỏi chúng tôi cách làm. Nhưng
đây là bí quyết làm sao tôi dám chỉ. Từ đó tôi rất hay uống cà phê. Tôi
thường đi cà phê một mình. Tôi thường chọn bàn gần cửa sổ và yên tĩnh
nhất có thể.
Mỗi lần đi tôi sẽ thử một loại. Không
hiểu sao khi một mình tôi lại thích uống cafe còn nếu đi với bạn bè tôi
sẽ uống sinh tố. Chắc là cái sở thích không cố định của tôi. Tôi đã thửa
qua rất nhiều loại cafe. Cafe đen, cafe sữa, cafe trứng, bia trứng,
capuchino, latte, mocha, bạc xỉu, cốt dừa, espresso và còn gì nữa thì
tôi cũng không nhớ.Nhâm nhi cafe và ngắm nhìn đường phố cũng là một loại
thưởng thức.
Ở quán cafe tôi gặp nhiều người cũng như
tôi, cũng một mình và thưởng thức. Có thể trong đầu mỗi người là một
câu chuyện nhưng chúng tôi vẫn có một điểm chung là ngẫm. Riêng tư và
lắng đọng. Những điều này bạn sẽ không thể làm nếu đi cũng bạn bè vì bạn
sẽ bận phải nói những chuyện trên trời dưới đất. Có đôi khi đôi khi tôi
cảm thấy lạc lõng trong những mẩu chuyện ấy, tôi thấy mình cô đơn và
tôi sợ cái cảm giác đó. Thà một mình vui vẻ còn hơn náo nhiệt mà cô đơn.
Vậy đấy!
Tôi đã đi xem phim, tất nhiên là một
mình, việc này cũng không tệ đâu, thậm chí còn rất thú vị Tôi nghĩ rằng
lần sau mình nên chọn chỗ ngồi ở một hàng ghế rống nếu muốn được thoái
mái và không bị làm phiền. Có điều không giống như việc uống cà phê, rất
ít người một mình đi xem phim như tôi. Chẳng sao cả, tôi phát hiện ra
việc này thậm chí còn rất hay ho đấy chứ.
Đi và đi nhưng tôi dành phần lớn thời
gian ở nhà, rảnh rỗi sẽ đọc sách, bận rộn sẽ vừa làm vừa nghe nhạc,
thoái mái và không phải lo nghĩ. Không có người yêu chưa hẳn là điều tồi
tệ, không phải lo lằng, không cần quan tâm và nhớ nhung ai cả. Điều
quan trọng là khi làm những việc này tôi một mình như không cô đơn, một
mình nhưng vui vẻ.
Và một mình - tận hưởng cuộc sống có thể
là trọn vẹn nhất. Cứ một mình mà thoái mái như vậy đi vì tôi chắc chắn
sẽ không thể làm nhưng việc này lâu nữa đâu vì đâu ai sống một mình cả
đời được. Còn bạn bè còn người thân. Nhưng đôi khi hãy tâm sự và lắng mình với
những suy nghĩ, hãy làm những điều này khi còn có thể, bạn sẽ phát hiện
nó thật thú vị và đó cũng là một loại hạnh phúc đấy!
Nguồn: Báo phụ nữ
Không có nhận xét nào:
Write nhận xét