Người ta thường nói bạn tốt là những người đã từng trải qua khó khăn hoạn nạn, nhận ra ý nghĩa của việc có nhau bên cạnh.
Tôi thì nghĩ ngược lại, hãy lắng nghe những lời tâm sự đầy nhớ thướng đứa bạn ở xa của tôi nhé! Chúng tôi là bạn thân, có thể vì nhau mà dám đứng lên thách thức phần còn lại của thế giới, là vì đã từng cùng nhau làm những chuyện vừa vô nghĩa vừa hết sức ngu ngốc.
Lúc năm tuổi, tôi với nó tranh nhau mỗi
hộp sữa, không đứa nào nhường đứa nào. Cuối cùng thì sữa không được
uống, cả hai lại bị mẹ đánh cho một trận khóc không thành lời. Lúc bảy
tuổi, hai đứa rủ nhau đi trộm ổi của nhà hàng xóm. Ổi thì cũng đã trộm
được, nhưng người thì bị chó cắn tả tơi. Lúc chín tuổi, cả hai rủ nhau
đi tắm mưa, sau đó ốm một trận không biết sống chết, đến trời đất cũng
mơ hồ. Kỉ niệm tuổi thơ có cả máu và nước mắt của cô bạn thân.
Mười tuổi, đã cùng nhau làm tất cả những
gì ngu ngốc nhất, điên rồ nhất. Chúng tôi đã tắm cùng nhau không biết
bao nhiêu lần, đã từng cùng nhau chạy suốt một đoạn đường dài giữa trời
trưa nắng chỉ để xin những miếng vải nhỏ về may váy cho búp bê, đã từng
hì hục ngồi nhóm lửa, mặt đứa nào cũng nhem nhuốc quệt đầy than chỉ vì
để nướng chuối xanh lên ăn, đã từng trùm chăn lên người giả làm công
chúa, hoàng hậu chạy xung quanh khắp nhà.
Mười một tuổi, thân nhau đến nỗi đứa này
đi vệ sinh cũng phải kéo đứa kia theo, nhắc đến chuyện phải tách nhau ra
là đã thấy không vui rồi. Dường như tôi quen sống ở nhà nó còn hơn ở
nhà tôi, tủ lạnh nhà nó cũng trở thành của tôi từ bao giờ, cứ mỗi lần
bước chân vào nhà nó, tôi lại thuận mồm nói câu đầu tiên, không phải
chào hỏi, cũng không phải bày tỏ cảm xúc gì mà chỉ đơn giản là « Nhà mày
có gì ăn không, tao ở lại? ».
Mười ba tuổi, bao che đồng lõa cho mọi
cuộc đi chơi của nhau: chỉ cần bố mẹ đứa này nhấc điện thoại gọi tới nhà
đứa kia, lập tức ở đầu dây bên kia sẽ vang lên giọng thánh thót « Dạ,
nó đang ở nhà cháu ạ ».
Mười bốn tuổi, ngày khai giảng, phát
hiện ra từ hôm nay trở đi không được thấy anh hot boy khóa trên đá cầu
trong giờ ra chơi nữa, ôm nhau khóc giữa sân trường.
Mười lăm tuổi, hoạt động thể thao được
ưa chuộng chính là marathon phim Hàn tại gia,, khởi động làm ấm người
với To The Beautiful You, tăng tốc với Doctor Stranger và về đích với
Secret Garden, cùng ôm lấy nhau mà nức nở tới bốn giờ sáng không ngừng
lại được. Sáng ngủ dậy nhìn nhau như một bầy panda.
Mười sáu tuổi, đến cả thở cũng làm tăng
cân, bắt đầu tiến hành ăn kiêng: buổi sáng với buổi trưa gộp lại ăn
thành một bữa, buổi tối chỉ ăn bánh mì với một chai nước khoáng 2 lít,
thế rồi thoi thóp cả ngày như người mất hồn, nhìn nhau đờ đẫn, cho đến
mười một giờ đêm không chịu được nữa thì gọi một suất mì cỡ lớn. Cứ thế
theo chu kì hai tuần một lần, lâu ngày thành ra cả lũ đều mắc chứng rối
loạn ăn uống.
Chia tay người yêu, lần đầu uống say đến
mức đi không vững, ôm nhau nôn thốc nôn tháo trong khi xếp hàng chờ
taxi, nôn xong ôm nhau khóc, nói đủ thứ tiếng, lên xe taxi lại chực nôn,
bị đuổi xuống giữa đường liền cãi nhau với tài xế. Nếu có ai quay lại
được clip, chỉ còn nước đào đất kiếm lỗ chui xuống.
Độc thân vui tính, xúng xính váy áo đi
chơi cuối tuần, tình cờ lại gặp đứa cả hai cùng ghét, thế là lại chụm
đầu vào nhau, đứa này nói một câu, đứa kia chêm một câu, triệt để nhất
nhất chú tâm nói xấu đứa đó, bất chấp ánh mắt người nhìn, cũng không
quan tâm đứa kia nó có nghe thấy hay không, chỉ biết rằng hai đứa nói
rất hăng say đến nỗi người ngoài nhìn vào lại cứ tưởng hai đứa chúng tôi
là tri kỉ lâu năm mới gặp đang tâm sự lại chuyện cũ.
Lục tung lại tất cả ảnh tốt nghiệp của
mình, tôi cũng không tìm được tấm hình nào có cô nàng một cách chỉn chu
trọn vẹn: khi thì thấy nó đang chỉnh tóc, chỉnh mũ, chỉnh đuôi áo cho
tôi, khi thì nó đang hai tay nâng áo cử nhân mà chạy cho kịp chương
trình, mồ hôi làm tóc bết lại trên trán.
Có rất nhiều điều khổ sở hơn việc yêu xa, một trong số đó là việc có cô bạn thân nhất đang ở xa. Sẽ có những
lúc không thể lao ngay đến chỗ nó, chỉ để ôm lấy nhau thật chặt.
Khi nàng gọi điện cho tôi, thở dốc một
hồi rồi nói gọn lỏn « Tao đậu rồi ». Tôi chỉ biết hét lên như cái còi,
mặc cho mọi người xung quanh nhìn mình với con mắt kì thị. Khi nàng gửi
tin nhắn với tấm ảnh chụp một hộp quà nhỏ tặng chúc mừng sinh nhật tôi.
Lần đầu tiên tôi biết một thứ bé tí tẹo ngần đấy cũng có thể làm tôi mất
nhiều nước mắt đến thế. Khi nàng gặp chuyện buồn, tôi không biết phải
nói gì trước giọng nói quen thuộc đang nghẹn ngào nấc lên từng tiếng «
Phải làm thế nào đây mày ơi?»
Có những buổi tối như ngày hôm nay, chỉ
muốn nằm ôm cô bạn thân, lấy ống tay áo lau nước mắt cho nó, gầm gừ vào
tai nó « Không việc gì phải khóc! Bắt đầu từ sáng mai, ngày nào tao cũng
mua mười bịch mắm tôm ném vào nhà thằng đó! Có tao ở đây, xem ai dám
bắt nạt mày »
Có những buổi tối như ngày hôm nay, chỉ
muốn lại được như mùa hè nắng nóng oi bức năm nào, sau buổi lễ tốt
nghiệp, trước khi mỗi đứa một nơi, chúng tôi nằm bên nhau cười đùa tới
sáng, nói về năm năm nữa, mười lăm năm nữa, mọi chuyện sẽ ra sao, ai
đang ở đâu, làm gì, bao giờ thì lại chụp được tấm ảnh đủ cả hai đứa.
Tình bạn của chúng tôi chính là cuộc gặp
gỡ của hai con người đối lập nhau. Nếu cậu là cá biển bơi dưới lòng đại
dương, thì tớ là chú chim bay trên bầu trời. Khoảng cách xa nhất trên
thế giới này không phải là khoảng cách giữa sự sống và cái chết mà là
mối quan hệ giữa cá và chim. Một con bay lượn trên bầu trời, một con chỉ
biết ngước nhìn từ lòng biển khơi. Nếu cậu là bông hoa nở ngược mùa,
thì tớ lại là cơn mưa xuất hiện vào mùa hạ. Chúng ta gặp gỡ nhau giữa
những luân lý trái ngược trên đời, trái ngược với tự nhiên. rồi vô tình
dựa vào nhau để sống cho qua những ngày dài còn lại. Mọi điều đều cản
ngăn chúng ta, nhưng chẳng sao cả, chúng ta tiếp tục ở cạnh nhau là được
rồi.
Đừng hỏi vì sao tớ thân với cậu như vậy, chỉ đơn giản một điều bởi vì cậu là bạn tốt nhất của tớ
Bởi vì cậu là bạn tốt nhất của
tớ, cho nên tớ quen với việc sau khi cậu chạy ngược chạy xuôi
giúp tớ mà tớ cũng chẳng thèm nói tiếng cảm ơn. Thực ra trong
lòng đứa vô tâm, bất lịch sự như tớ vô cùng biết ơn cậu.
Bởi vì cậu là bạn tốt nhất của
tớ, cho nên bất cứ chuyện gì tớ cũng muốn tìm tới cậu, không
xong không chịu nổi. Thực ra không phải bên cạnh tớ không có ai
sẵn sàng cho tớ làm phiền, mà là tớ đã quen ỷ lại vào cậu.
Bởi vì cậu là bạn tốt nhất của
tớ, cho nên tớ vừa cằn nhằn giá xăng những 16 ngàn một lít,
vừa không ngần ngại cắm chìa khóa xe vào ổ phóng đi tìm cậu.
Thực ra cái tớ để ý không phải giá xăng đắt hay rẻ, mà là
cậu có nhớ tớ như tớ nhớ cậu hay không.
Bởi vì cậu là bạn tốt nhất của
tớ, cho nên tớ không nhắn tin than thở với cậu mỗi ngày. Thực
ra là tớ sợ cậu lo lắng cho tớ quá nhiều.
Bởi vì cậu là bạn tốt nhất của
tớ, cho nên tớ mới dám bắt nạt cậu không kiêng nể gì. Thực ra
bắt nạt cậu tớ thấy hạnh phúc lắm, mà cậu chắc cũng cam tâm
tình nguyện đúng không?
Bởi vì cậu là bạn tốt nhất của
tớ, cho nên tớ mới thường xuyên chê cậu xấu xí, ngu dốt. Thực
ra trong mắt tớ, cậu luôn luôn xinh đẹp, ưu tú, xuất sắc, đứa
nào chê cậu xấu tớ tát vỡ mồm luôn.
Bởi vì cậu là bạn tốt nhất của tớ, nên đường có xa đến đâu đi chăng nữa chúng ta cũng vẫn sẽ đi cùng nhau nhé.
Mười bảy tuổi, cuộc sống ở trước mặt,
cánh cửa nào cũng hé mở, vừa đủ để thấy một tia sáng dẫn dụ mê hoặc. Tôi
bỗng nhớ tới một câu nói trong phim "Năm tháng vội vã": "Có những
người, trong lòng mình, cho dù có làm chuyện gì, thì người đó vẫn mãi
mãi là bạn mình."
Những cô bạn gái của chúng ta đều rất điên rồ. Chính vì điên rồ nên họ vẫn còn ở lại bên bạn đến tận ngày hôm nay.
Nguồn: Tạp chí phụ nữ
Không có nhận xét nào:
Write nhận xét