Đến hôm nay, khi là một cô gái hai mươi tuổi đã có phần biết suy nghĩ.
Con mới hiểu được và càng thương mẹ hơn khi cuộc đời mẹ quá đỗi vất vả và mẹ là người phụ nữ quá cam chịu, nhẫn nhục khi sống với bố- một người đàn ông quá gia trưởng, rượu chè, chẳng chịu hiểu hay san sẻ gánh nặng cuộc đời, con cái với người mà mình gọi là vợ, chẳng chịu hay chẳng thèm nghe những lời nói của mẹ và các con của mình.
Đêm nay, một đêm hiếm hoi ở độ tuổi hai
mươi- độ tuổi mới chập chững bước vào đời và khát vọng khẳng định bản
thân, mong muốn sống độc lập trở nên mãnh liệt con mới lại được ngủ với
mẹ. Tưởng chừng đêm nay là đêm hạnh phúc nhất của con nhưng giữa màn đêm
tĩnh mịch với bóng tối bủa vây, con lại nghe thấy tiếng khóc nấc nghẹn
ngào từ mẹ. Chẳng biết tại sao bỗng chốc lòng con quặn lại, niềm thương mẹ lại dâng trào lên như ngọn lửa đang thiêu đốt và từ đâu những dòng
nước mắt của con lại trào ra.
Con vẫn nhớ bài tập làm văn viết về mẹ
thời cấp hai còn ngây thơ, chẳng biết suy nghĩ gì " Mẹ em không xinh đẹp
như những cô người mẫu, mẹ em cũng không giỏi giang như nữ tổng thống
In- đô- nê-xi-a mà mẹ em chỉ là một người phụ nữ bình thường nhưng em
rất yêu và kính trọng mẹ rất nhiều". Ngày ấy con chẳng thể nhận thức
được chẳng hiểu nổi hay thấu hiểu, đồng cảm với những vất vả mẹ gánh
trên vai khi chịu đựng sống với bố. Đến hôm nay, khi là một cô gái hai
mươi tuổi đã có phần biết suy nghĩ con mới hiểu được và càng thương mẹ
hơn khi cuộc đời mẹ quá đỗi vất vả và mẹ là người phụ nữ quá cam chịu,
nhẫn nhục khi sống với bố- một người đàn ông quá gia trưởng, rượu chè,
chẳng chịu hiểu hay san sẻ gánh nặng cuộc đời, con cái với người mà mình
gọi là vợ, chẳng chịu hay chẳng thèm nghe những lời nói của mẹ và các
con của mình.
Nếu như thời thơ ấu của các bạn tràn
ngập tiếng cười, sự đùm bọc, che chở, sự vỗ về, yêu thương của cha, mẹ,
gia đình thì thời thơ ấu của con là những tiếng cãi vã, tiếng đổ vỡ của
mọi đồ đạc trong nhà, những lần trùm chăn khóc sưng húp mắt, những vết
thương về thể xác bởi những trận đòn và nó đã in hằn một vết thương về
tâm hồn trong con.Có lẽ có những vết thương lòng được chữa lành bởi tình yêu
và thời gian nhưng cũng có vết thương đến cả thời gian cũng bất lực. Con
nhớ những lúc rượu say hay bực tức chuyện gì là bố lại về lôi mẹ ra
chửi hay ba đứa con của mình ra đánh. Dường như mẹ và bọn con chỉ là cái
bia đỡ đạn, cái thứ mà để bố trút giận chứ chẳng phải là người cùng một
gia đình nữa. Bởi gia đình được xây dựng trên tình yêu thương mà phải
không mẹ. Bỗng nhiên con lại giận mình rất nhiều vì tại sao lúc ấy không
bênh được mẹ, không che chắn cho mẹ bởi những trận đòn của bố mà chỉ
bất lực đứng khóc.
Ngày ngày, mẹ dậy sớm tần tảo làm
việc.Chẳng ngại khó khăn, lam lũ mẹ làm mọi việc để kiếm tiền nuôi ba
đứa con của mình với một mong ước thật bình dị. Mẹ nói rằng " Tao vất vả
cũng được, chỉ cần nhìn chúng mày hạnh phúc, học hành đến nơi đến chốn
là tao sướng rồi, khổ thế nào tao cũng chịu được". Câu nói ấy giờ đây
như xé vào trong tim con vậy, nó càng khiến con nỗ lực hết mình để giờ
đây con đã đang học ngôi trường Sư Phạm sau này có thể là một cô giáo
đem đến tình yêu thương, đem cái tâm của mình cho học trò mà mẹ hằng hi
vọng, cũng đã kiếm được tiền bằng chính bàn tay của mình để mẹ bớt phải
lo cho con. Nếu như được ban tặng một điều ước thì có lẽ con sẽ ước mong
cho mẹ bớt khổ đi, để mẹ đỡ phải muộn phiền, lo âu về cuộc sống này, để
mẹ được nghỉ ngơi một chút.
Những suy nghĩ ấy cứ ùa ra trong tâm trí
con ngay lúc này, ngay khoảnh khắc con lại thấy mẹ khóc thầm. Con chỉ
biết xích lại, ôm mẹ và khóc. Con xin lỗi vì thời gian qua đã vô tâm,
sống cho mình quá nhiều mà quên mất sự hi sinh thầm lặng của mẹ dành cho
chúng con. Con chỉ mong mẹ chia sẻ những muộn phiền cho con biết, con
đã lớn và mẹ đừng bao giờ chịu đựng bất kì thứ gì một mình.
CON THƯƠNG MẸ NHIỀU LẮM.
Nguồn: Cuộc sống phụ nữ
Không có nhận xét nào:
Write nhận xét